Bài đã đăng ở Yahoo Blog
Lá rơi
( sáng tác Nguyễn Tâm Hàn)
Lá rơi, lá rơi luyến tiếc Thu đi
Nao nao, nao nao ngọn gió đông về … cuộn lá trên đường
Xác lá vàng bay bay ngập lối
Gió thu, gió thu cuốn lá lao xao
Tâm tư bâng khuâng lạc tới phương nào
Tách cà-phê khói loang bay
Thoang thoáng hương đưa ……..nhớ người
Đêm bơ vơ nghe tiếng gió ngỡ ai tìm về
Chợt mơ ước ta có bên nhau
Cơn hoan mê… mình trong lá lá thu trong mình
Niềm hạnh phúc …một thoáng mơ hồ
Lối thu vút nhanh thoáng gió heo may
Lao chao , lao chao cành lá khô gầy … vàng úa khung trời
Luyến Thu tàn cây tuôn lệ lá
Lá ơi, lá ơi lá gói tim yêu
Thu đi vưong mang một nỗi u hoài
Cuối trời con gió đi hoang
Mơ bóng ai nơi xa vời
Tôi nghe bài hát của anh giữa buổi sáng chủ nhật yên bình . Làn sương nhẹ phủ mờ trên từng nóc phố. Hàng cây lặng lẽ rung rinh theo từng cơn gió đang chao . Từng ngụm nắng đang ướm như mật trên tóc lá. Len lõi qua kẽ tay , quấn vào lòng nỗi nhớ xa xăm , ấm áp, diu êm trong sự đằm thắm của ca từ và những giọt đàn ghita réo rắt.
Thanh âm vút cao như gió cuộn bay, như tiếng xạc xào, như những trở trăn về đây, về đây bên cội cây lộc vừng vừa mùa trút lá. Tôi thả lòng mình theo tiếng nhạc đu đưa, cho tháng năm dừng lại, cho ký ức chợt xanh, cho men tình dậy sóng. Bài hát về một chiếc lá thu rơi mà tôi ngỡ hồn mình chơi vơi đang rơi theo vòng xoay , đang bất tận vì những lắt lay xam xám một ngày đông giá.
Ai cũng biết cuộc đời không bao giờ bất biến, nó tồn tại theo những quy luật chặt chẽ như những vòng lượn sóng hết 4 mùa nắng , hạ, thu, đông . Xuân như một gam màu tươi tắn , hân hoan, đem tình yêu hạnh phúc đến bao nhà, để rồi hạ sang , phượng đỏ bừng lửa cháy. Những cánh phượng đốt cả đất trời , rực rỡ , đỏ au trong sắc trưa vàng ruộm làm kẻ bồi hồi khi cháy hết cánh phượng sẽ về đâu ? Như định luật mưa – nắng dãi dầu sang thu , nhẹ nhàng những cơn gió lạ. Gió đi hoang, gió ùa về , gió xoay quanh em hối hả. Gió rủ rĩ , rầm rì, gió nâng bước chân đi . Gió làm lá chênh chao, lá biết cuộc đời nhỏ nhoi biết bao . Trong cái khoảng không gian bàng bạc ấy , nó muốn lìa xa tất cả để yên bình nép dưới cội cây
Mở lòng
Trút nhựa nuôi cây
Vẫn vơ thoáng nhẹ
Mênh mông tình đời
Xa xôi một nỗi luân hồi
Em về
Vun gốc
Cho chồi
Lại xanh ….
Nó sẽ sàng rơi , sẵn sàng về lại với tro bụi thời gian, sẵn sàng trở về làm một kiếp luân hồi để một mai tưới cho đời những ngọt ngào xanh thẳm. Đừng tiếc, đừng thương, đừng vấn vương bởi mùa thu dù đẹp quá, bởi có gì là tất cả khi cái vô cùng không giới hạn phải vậy không ?
Lá rơi, lá rơi luyến tiếc Thu đi
Nao nao, nao nao ngọn gió đông về … cuộn lá trên đường
Xác lá vàng bay bay ngập lối
Gió đang đưa lá bay, gió đang vương trên khóm cây , gió như những thanh âm làm lá rung rẩy chao đảo . Đẹp lắm - xào xạc dưới chân tiếng chiếc lá óng ả, từng chiếc lá dâng sắc xanh cho đời đang làm một cuộc chia ly. Màu vàng đã nhuốn thắm một ước mơ, màu vàng nhuộn thắm những con đường để Em là mùa thu dịu êm, em vương trên lối nhỏ , lá cuốn bước chân xa để thoang thoảng hương café lồng trong điệu nhạc như một sự tình cờ trong ảnh hình người con gái tần ngần trước tách cappuccino phủ bọt cream trắng lóng lánh.
Bài hát mang theo hơi thở của mùa đông khi ngắm xác lá đã khô quắt quay vì quá khứ chỉ còn lại tâm hồn chỉ còn lại phút giây cho ta gắn kết ước mơ xa.
Lối thu vút nhanh thoáng gió heo may
Lao chao , lao chao cành lá khô gầy … vàng úa khung trời
Luyến Thu tàn cây tuôn lệ lá
Có ai hay lá rơi lệ giữa mùa yêu thăm thẳm, có ai hay lá làm một cuộc chia tay vì vốn dĩ sự định đoạt giữa cuộc đời. Ngày nào Lá sẽ rơi, ngày nào Lá xa tôi, ngày nào cây lắt lay cho hình bóng lá chiều nay , gửi tương tư cuối trời. Tôi nhớ lời người trăn trở, tôi nhớ về một ngày rồi lá sẽ xa bay . Nấng níu chỉ còn lại những giọt nhựa ứa trên thân cây, những vết cắt ngọt ngon , những vết thương còn chưa băng kín, từng giọt lệ long lanh …lệ trên mắt lá khắc vào thân cây xù xì..rằng gió cuốn lá bay …
Lá ơi, lá ơi lá gói tim yêu
Thu đi vưong mang một nỗi u hoài
Cuối trời con gió đi hoang
Da diết như tiếng gọi, mơ hồ như tiếng ai trao, bềnh bồng sương khói buổi chiều nào ta lang thang những bước chân phiêu lãng. Mặc định lòng mình giữa những u hoài , giữa những tàn cây thắp lá. Ai thắp dùm ngọn lửa sưởi vòng vèo con đường cuốn lá rơi rơi . …
Cám ơn anh đã viết hộ cảm xúc qua những ca từ chắt vào không gian và tạc vào hồn tâm tình còn mênh mông những rung động. Nghe như tiếng gió đùa cùng lá, nghe như tiếng gió đang lao xao, tiếng hát lời ca chắt theo từng giai âm , giọt giọt đàn đệm cùng tiếng hát da diết , tha thiết , trìu mến của ca sĩ Tuyết Mai. Tôi nghe lâng lâng khi tiếng gọi Lá Thu ….như tiếng gọi nơi xa xăm…giấc mơ cho tôi lướt qua một vườn cổ tích …Những chiếc lá nhảy múa , chao đảo giữa tiếng gọi lạc vần , giữa tiếng gọi xa khuất ... Có lẽ hình ảnh lãng mạn của mùa thu và những chiều lá rụng luôn là cảm hứng muôn đời không ngừng nghỉ cho những tâm hồn nghệ sĩ. Người bạn blog, người anh cả của chúng ta, nhạc sĩ Nguyễn Tâm Hàn cũng không thể dừng được cảm xúc trước những hàng lệ lá tuôn chảy giữa một mùa vàng úa khung trời. Chắc hẳn, bên tách cafe loang khói hôm nào, anh đã nao nao nhớ về những hoài niệm cũ, thưở rất xưa và rất dịu êm, có thể là một góc Sài Gòn với Bà Huyện Thanh Quan, Ngô Thời Nhiệm, Duy Tân...luôn chao nghiêng những hàng me bay mỗi độ thu về! Tôi chợt nghe như tiếng lá vàng đang khe khẽ khóc dưới những ngón guitar nửa réo rắt nửa bập bùng. Và bỗng thấy gợi lại trong ký ức những giai điệu tha thiết mà ai oán của Đặng Thế Phong. Đó chính là cái chất trữ tình, nhẹ nhàng và dặt dìu của âm nhạc Việt. Muôn đời vẫn thế. Cho dù trải qua bao thời đại, bao biến cố thăng trầm, bao đổi thay của cuộc sống, các nhạc sĩ Việt Nam vẫn luôn giữ được sự tinh túy trong giai điệu cũng như ca từ rất đẹp, rất mượt mà. "Lá rơi" của NTH, với tôi, ấn tượng nhất là phần nhạc intro. Có lẽ anh đã tạo một xúc cảm ban đầu cho người nghe từ dòng chảy của suối nhạc đấy - hay đó chính là tiếng lá rơi? Mỗi người có một nhạc cảm riêng. Riêng tôi, đó là "lời của lá"! ... Nhạc phẩm Lá rơi khiến tôi nhớ lại một kỷ niệm buồn. Mà thường thì ai ai cũng có những kỷ niệm buồn phải không ? Một ngày nào đó, một chiều nào đó, giữa trời thu xao xác lá rơi, chợt thấy tim mình sao toàn xác lá. Những vàng khô cả một thời ảo ảnh, một thời ngu ngơ. Nguyễn Tâm Hàn nói đúng, trong cơn hoan mê ấy - thấy mình trong lá - lá thu trong mình. Có phải đó chính là tâm cảm chông chênh, hoang hoải...? Những hoài niệm vụt qua vụt lại, lắt lay như lá và thơm hương mùa thu! Xin cảm ơn nhạc sĩ Nguyễn Tâm Hàn và bài hát thật buồn!
SN
http://3.bp.blogspot.com/-wHe9IaeYaTw/VBTkydMQ0ZI/AAAAAAAACoM/duSP17t0FGg/s600/picture-2-1.gif
ReplyDeleteNgam la roi va thay minh trong la...dang roi ve noi vo dinh
ReplyDeleteThôi thì gửi lại những niềm mơ
ReplyDeleteNhớ nhau cất kỷ giấc mộng hờ
Nhớ nhau mang cả trời thương nhớ
Vì nhau chép lại những vần thơ ....
Cám ơn XT đã ghé xem và gửi lại ảnh Phật tuyệt đẹp . Chúc luôn bình an bạn nhé .
Hãy lặng nghe tiếng thì thầm của lá
ReplyDeleteHình như là lá tiếc thu mùa đi
Luyến tiếc cả ngọn gió đùa trên lá
Thu ơi thu đi rồi còn lại gì ............
..........
Thăm anh -chúc anh cuối tuần vui vẻ nhé -
Rất vui được Trần Minh Lê chia sẽ . Chúc an lành bạn nhé .
Delete