Chiều tím buồn! Thương Quê hương mất dấu
Nhớ lại về trong ký ức xa xưa
Chiều qua sông nhạt nắng dưới bóng dừa
Trời quê cũ in hình trên sóng nước

Quê tôi đó , nhớ hoài mùa Thu trước
Nơi quê nghèo tần tảo Mẹ Việt Nam
Cha vất vã trên đồng mờ khói xám
Đàn con nhỏ thơ ngây , chiều thanh vắng

Quê hương ơi ! sao lòng như mật đắng
Tuổi xuân đi vào quá khứ tả tơi
Tiếng thời gian đâu đó đã xa vời
Bao tiếc nuối gửi theo cùng trăng gió

Đêm phương này cứ trông về phương đó
Giấc ngủ buồn đọng lại những giấc mơ
Biết người xưa còn nhớ phút đợi chờ
Hay quên mất thề xưa như nước chảy

Ngày trở lại tất cả đã đổi thay
Thành phố giờ nắng đổ cháy trên da
Thế hệ mới cùng bao thay đổi lạ
Lũ tràn về khi mưa gió cam go

Con đường cũ giờ tìm không ra ngõ
Chiếc cầu xây lộng lẫy giữa tầng không
Không còn nghe Cãi lương bên hàng xóm
Cổ tích ơi ! Có ghi nét ân cần

Ơi Quê hương ! Nơi đây tình nuôi nấng
Vẫn khắc ghi trong tận đáy tim này
Ngày trở về khóe mắt sực nồng cay
Ai có nhớ quê nghèo chiều man mác !

Góc phố thân quen giờ nghe xa lạ
Khóm trúc bờ tre san lấp thành đường
Hít vào tim ngọn gió nhớ mùi hương
Hương ngày cũ ơi ! Giờ tan đâu mất ?

Chiều Quê hương , bước dần như hành khất
Mộng vơi đầy lăn lóc hạt mưa sa
Sân trường cũ ngàn cánh hoa tan tác
Phượng rơi đầy trên đỉnh nhớ ngày thơ

Ta vẫn biết mùa Xuân không kịp tới
Hạ hay Đông mà lạnh buốt dòng thơ
Xuân đã xóa cánh diều không ngọn gió
Hạ đã chìm cơn mưa lũ chực chờ

Nhắn ai về trên đường dài mây trắng
Bước phù vân chìm nổi giữa nắng mưa
Có còn chăng câu chuyện của ngày xưa
Thân thương quá phận người mang ân nợ

Chẳng mấy khi cuộc vui đầy bỡ ngỡ
Rồi ngày đi để lại khúc tương sầu
Người ở lại thấm giọt buồn chín nẫu
Hạnh phúc còn ngồi đó đợi mùa Thu ?

SN