Saturday, December 29, 2012

Nhớ về quê Mẹ




Nhớ về quê Mẹ

Đọc bài thơ “Ai về thăm quê Mẹ”
Ch
ợt thấy buồn nhớ tháng ngày xưa
Mi
ền kỷ niệm theo giòng sông xuôi chảy
Thời gian đi tàn tạ cuộc nắng mưa

Về nơi ấy mình còn gì không nhỉ ?
Vết thân yêu ngờ ngợ ở trong lòng!
Còn lại đây nguyên vẹn chỉ dòng sông
Con nước chảy vào lòng ngàn dấu ái

Mẹ bây giờ đã ra đi mãi mãi
Nét hiền từ ghi lại ở trong tim
Mỗi lần nhớ như có điều ray rứt
Lặng hồn nghe thương nh
trở về tìm

B
ến ven sông con đò buồn hiu hắt
Bóng Cha già chờ đ
ợi
những đàn con
Mẹ đi rồi và Cha cũng héo hon
Sương điểm tóc phất phơ chiều gió bụi

Gửi lòng đau từ phương xa vời vợi
Mùa xuân này biết mình có về thăm
Một năm nữa Cha âm thầm tựa cửa
Thêm một lần con mang tội Cha ơi...!
SN

Tuesday, December 25, 2012

Hãy đến với thơ


Ai chẳng một lần đi qua giông bão
Trên muôn chặng đường cát bụi gió sương
Có nhiều khi là uẩn khúc đoạn trường
Và nhiều lúc mộng thường thôi cũng vỡ


Ai chẳng những lần hoang mang lo sợ
Nếu đã lần lầm lỗi chuốc ưu phiền
Là những lúc đôi chân ta ngả quỵ
Những niềm tin rơi xuống cõi vô biên

Xin hãy đến thả lòng cùng ngọn gió
Gửi những gì cất giữ ở trong tim
Chiều mây bay về nơi chân trời tím
Thơ về thăm vùng kỷ niệm một thời

Dù ở phương trời dù xa cách biển
Nghe hơi thơ từ dòng chữ vọng về
Dù ở đâu chân trời hay góc bể
Đời không nhau mà tựa có nhau hoài


Nov, 5 – 2012.


Monday, December 24, 2012

Chúc mùa Giáng Sinh

Giáng sinh về nữa rồi sao !?
Không chờ không đợi cũng nao nao lòng
Tỉnh hồn ngập cả trời Đông
Yêu thương xa quá vẫn nồng con tim
Chúa về soi sáng nỗi niềm
Trăng trên cao tỏa khắp miền trần gian
Mở lòng bay gió trên ngàn
Đón mùa tim nở hồng ân đất trời
Chúc nhà nhà mãi yên vui
Chúc người người mãi tuyệt vời cùng nhau
Xin thương yêu đậm sắc màu
Xin mây gió góp ngọt ngào hương thơ

Friday, December 21, 2012

TÌNH CHỈ LÀ THƠ



 



Vài chữ gọi là chút thân thương
Nâng niu ta viết chuyện thiên đường
Trần gian có lẽ còn xa lạ
Câu tình câu nghĩa nó nhiểu nhương!

Vài chữ rồi thôi chẳng gì đâu
Tình xưa như lá chết ngập sầu
Nên mơ xuân nữa còn xa lắm
Mơ rồi nằm mộng cứ mà đau!

Chân lý bề nào đâu có xa
Lật qua lật lại tà cũng tà
Chỉ tim mình biết, lương tâm biết
Người đời hào nhoáng chẳng biết ma

Cõi quen cõi lạ cũng vậy mà
Ai còn gì lạ tánh tâm ma
Bể khổ gần bên ta mặc kệ
Say vần say chữ say tình ca

Từ đây thơ đẹp ta chiêm ngưỡng
Thơ lời tình tứ buộc vấn vương
Đừng cho gió hát ru tình mộng
Thơ vẫn còn thơ chuyện hoang đường

Đừng than đừng khóc đừng mơ ảo
Đừng sầu than oán khóc trăng sao
Gẩm không tội vạ cùng trời đất
Chỉ tiếc vần thơ mất ngọt ngào!
SN

Wednesday, December 12, 2012

Ta và thơ độc hành





Ta đã quen chữ nghĩa lạc loài
Lời mưa đá gõ đều trên lá
Giấc mơ quen bây giờ xa lạ
Tự thuở nào thơ đã đi hoang

Không như ai kẻ đưa người đón
Không như người dù nắng dù mưa
Thơ nâng niu cành vàng lá ngọc
Thơ nối vần từ thuở rất xưa

Trái tim ta rẽ bên lề trái
Thơ bơ vơ ngồi bẹp góc đường
Phố người ta phố tím vấn vương
Phố tôi gió bay vèo trăm ngã

  Ta và thơ nỗi buồn khó tả
Vượt qua đồi qua núi mù sương
  Như dường quen bạn bè mặt lạ
Gói ghém tình vào chữ thân thương

Đứng một mình khi cười khi khóc
Vẫn bài thơ lăn lóc với đời
  Ta đã quen bốn mùa vời vợi
Bóng độc hành quẩy gói tình thơ
Dec. 11/2012

-------0O0-------
 
Lời bình của Hưong Nam ( người bạn Yahoo blog)
Khi anh nói thơ và anh là chỉ có anh thôi...còn túi thơ anh mang trên lưng thì không kể...là người... vậy nên anh Độc hành ?! Hihi, cũng giống như ông Bùi Giáng một thuở lang thang nay đây mai đó với gió bụi và nắng mưa...nhưng thu gom thơ đầy cả 2 túi và toàn thơ là thơ để lại cho đời sau, còn thuở ông ấy đang đi lang thang thì người ta gọi ông ấy là...ông khùng !Lại như ông Tản Đà...lúc hết tiền chi tiêu ra chợ gà Sài Gòn ngồi xem bói mong kiếm vài đồng tiền lẻ...cho đỡ cái bụng...Người qua lại nhìn nói với nhau:Ông này nói nhảm, (vì tính ông Khắc Hiếu là hay nói) chứ đâu biết đó là Trích Tiên có đến mấy Khối tình va mấy kho chữ...một thời người ta muốn theo thọ giáo với ông phải chờ đến 3 ngày cũng chưa được gặp mặt !
Vậy nên cái Người thơ đôi khi phải lang thang , lếch thếch...nơi đầu đường xó chợ...và thơ cũng chịu cảnh lang thang theo chủ của nó thôi và cười khóc...và lăn lóc...và gió mưa...và bụi bậm !Hihi, nhưng có điều này ngẩm lại thấy đúng nhiều hơn sai là: xưa nay thơ lăn lóc, thơ của chốn bụi bậm...lại có sức sống và lan toả tốt hơn thơ ở nơi lầu hồng gác tía..., thơ của mấy anh hàn sĩ hay của mấy bậc ẩn sĩ...thì thường người ta thấy thích hơn là thơ của mấy vị vua quan ?Hãy xem ông Lý Bạch lúc cuối đờii áo tơi, khố rách...nhưng nghe nói thơ của ông Lý vừa làm ra thì từ vua đến thứ dân ai ai cũng muốn được đọc !Haha, thành ra thơ hay không chọn quần áo, nhà cửa của người mà phát lộ mà bám theo...Thành ra thơ đúng là thơ...là rất thanh liêm , rất chính trực...và rất tao nhã bởi thế cho cho nên xưa nay thơ rất được quý trọng và có lẽ vẫn mãi còn được quý trọng là nhờ thế !
Và thế cho nên anh cứ Độc hành cùng thơ đi nhé, và dù ta có qua bao góc phố, bao con đường và dù có ngồi ở bao kẽ chợ...thì thơ của ta cũng vẫn là thơ !Thơ sẽ không phụ
lòng người làm ra thơ và không cần biết mặt, biết nhân thân của người làm ra nó...Và vì thế xưa nay thơ vẫn là thơ phải không anh ?
Chà, đi thăm mấy nhà mới của nhiều người thấy là lạ, không biết rồi mai mốt, biết mình có còn được viết những lời vui này nữa không ?
Chúc anh ngày nghỉ vui nhiều nhé !
 
-----------
 
Trả lời của SN

  • SN

  • Dec 16, 2012 4:15 PM
Quả thật tôi rất khâm phục tài bình và nhận xét của anh , nếu ko là người có kiến thức sâu rộng thì ko thể nào viết ra những lời như thế và đã làm tôi có lúc phải ngỡ ngàng khi có người bạn tuy chưa từng gặp mà như đã hiểu được lòng mình từ lâu lắm ! Chằng biết nói gì hon , bài thơ này xin gửi tặng anh , người bạn quý , cho dù mai này có lưu lạc phương trời nào , ta vẫn luôn nhớ về nhau anh nhé .

DUYÊN
Tôi bạn hai phương trời
Tình cờ một bài thơ
Hướng về nhau chung lối
Bên dòng đời hững hờ
.
Chữ duyên ai khéo buộc
Chữ tình méo vuông tròn
Làm sao tôi biết được
Đường đi khó núi non
.
Vẫn nơi này ghép chữ
Vẫn bên trời cô đơn
Vẫn đôi khi lòng ấm
Vẫn còn một linh hồn
.
Sợi dây tơ mong manh
Mỗi lần gió qua mành
Bóng tìm thơ tri kỷ
Tôi tô đậm màu xanh
.
Màu tình thương hy vọng
Cũng đôi lúc cuồng ngông
Sắc thái màu nhân loại
Tôi tô đậm chữ lòng
.
Dù xa khi hờn giận
Lúc gần nụ nở hoa
Tặng bài thơ làm quà
Âu cũng là thiên duyên
SN


Monday, December 10, 2012

Gửi anh mùa Thu





SN rất cám ơn một người bạn đã gửi tặng bài thơ

GỬI ANH MÙA THU

(Gửi tặng SN một chút thu Hà Nội)


Em gửi về anh một chút mùa thu
Vàng lấp lánh trong chiều nay đẹp nắng
Để anh nhớ..mùa thu nào xa lắm
Nắng thu vàng trên mái tóc ai xanh
.
Em gửi về anh một chút gió mong manh
Gió e ấp vờn bay tà áo trắng
Để anh nhớ..chiều xưa bến vắng
Vành nón nghiêng che áo trắng học trò
.
Em gửi về anh mầu hoa cúc tuổi thơ
Nở vàng thắm bên vườn xưa lặng lẽ
Để anh nhớ thu ngọt ngào đến thế
Nhớ cúc xưa vàng trong gió heo may..
.
Em gửi vào da diết nhớ chiều nay
Chút thầm lặng của mùa thu Hà Nội
Gửi hoa sữa nồng nàn vào chiều xưa vời vợi
Ở nơi nào..anh có nhớ..mùa xưa..?

CHU NGỌC



SN Họa lại bài  GỞI ANH MÙA THU của Chu Ngọc

CHỚM THU


Anh nghe chừng hương thu về chầm chậm
Những giọt chiều rơi xuống những vùng đêm
Em có nghe sương đọng ở bên thềm
Những giọt nhớ đi tìm mùa ảo ảnh

Chớm mùa thu đã nghe lòng mình lạnh
Bao thu rồi thơ ấu vụt trời xa
Biết bao giờ gặp lại thuở ngày xưa
Chung mái ấm thanh bình ngày hạnh phúc

Anh nghe chừng hương thu về rạo rực
Mùa học trò vui sách vỡ thầy cô
Vui bè bạn những con đường qua phố
Giờ chỉ còn sót lại lá thu buông

Chớm mùa thu đã nghe lòng muôn hướng
Lá rụng vàng lên ký ức sầu rơi
Nhớ về em vùng kỷ niệm xa vời
Đêm đã nhạt sương mờ giăng giăng lối

SN