Friday, January 24, 2014

Cuối năm và nỗi lòng người xa xứ !



Chẳng biết do đâu, người ta thường ở trong tâm trạng buồn khi nhắc tới người xa xứ? Cũng đúng thôi! Bất luận vì lý do gì ra đi, những người xa xứ cũng đều có chung trong tâm khảm của mình một cái gì đó sâu lắng về quê hương.
Nhất là cuối năm, đó là thời khắc buồn nhất của mỗi người xa xứ. Đã từ lâu rồi, và hình như đã trở thành phong tục của người Việt Nam - ngày Tết là dịp để gia đình đoàn tụ với nhau. Cả gia đình quây quần bên mâm cơm của bữa cúng tất niên, cùng nhau thưởng thức những món ăn đậm đà truyền thống dân tộc, kể chuyện rôm rả cho nhau nghe về những gì đáng nhớ của năm đã qua, và chắc chắn sẽ không bao giờ quên nhắc đến người xa quê, xa xứ. Họ có biết đâu rằng; từ nơi xa, những người xa quê cũng đang đau đáu nhớ về gia đình và người thân của mình, thèm khát được ở bên họ trong những giây phút ấm cúng đó.

Sống ở nơi đất khách quê người, khi con người ta no đủ, hạnh phúc, nỗi khắc khoải sẽ nguôi ngoai phần nào. Nỗi buồn, nỗi nhớ lại càng da diết khôn nguôi nếu ai đó chẳng may không được thành đạt trong cuộc sống, lại bị người dân bản xứ khinh miệt, hắt hủi. Điều tủi hổ đó cứ ám ảnh con người ta, và người xa xứ tự dưng thèm khát một miền quê yên tĩnh của mình, một mái ấm mà nơi đó có những người thân của mình đang chờ đợi.
Cuối năm. Nửa đêm. Tôi nhìn ra ngoài trời.Bên ngoài trời lạnh lắm!Lòng tôi cũng se lạnh.Bỗng dưng, tôi thấy mắt mình cay cay.
Ôi! Nỗi lòng người xa xứ, cuối năm!
SN

Thursday, January 23, 2014

Chúc Xuân






Đầu năm thân chúc đến muôn nhà
Với bạn nơi này hoặc chốn xa
Sức khỏe dồi dào luôn có nhé
Bạc tiền thoải mái cứ xài nha
Người
vui tươi thắm nhìn xuân đến
Tôi buồn lặng lẽ đón tết xa
Chúc ai năm mới đầy hạnh phúc
Ái tình trổ nụ ngát hương hoa
SN






Cười cuối năm  (sưu tầm)

Kiêng cữ vào Ngày Tết
Tết đến nhà nào cũng đủ thứ kiêng cữ
Sắm chi cũng sợ gánh ưu phiền
Mua chuối: sợ làm ăn khó "ngóc"
Mua lê: sợ mách lẻo xóm giềng
Mua bom: sợ suốt năm toàn "nổ'
Mua xoài: sợ thiếu thốn triền miên
Mua cam: sợ âm thầm chịu đựng
Mua táo: sợ rồi… bón cả niên


Dưa thì cũng sợ dây dưa mãi
Bánh tét sẽ bị rách cả năm


Bởi vì vận số sẽ long đong
Trái tắc lại càng nên kiêng đấy
Bế tắc mọi điều xui cả năm
Bánh ít không được ăn ngày Tết
Cử gì đây nữa…. thôi thì :
“Quyết định sắm 1 mâm hoa quả như năm ngoái để cúng Giao Thừa năm Nhâm Thìn 2012 nầy cho cái thân gìa.
Năm nay cúng tết không phải chỉ cho riêng mình hưởng mà thằng con nhỏ cũng có phần…


Hồi xưa nghe thiên hạ biểu sắm Mãn Cầu- Dừa- Xoài- Đu Đủ để cúng, tui làm theo cũng mong được Cầu Vừa Xài Đủ.
Cúng hoài liên tiếp mấy năm, không thấy Vừa Đủ gì hết, năm nào cũng thiếu hụt.

Sau đó tui thay đổi chiến lược, tui mua Mãng Cầu , Xoài, Tulipe & Bagage(xe đạp). Ý tui là muốn
 Cầu Xài Líp Baga !
Cũng không thấy kết quả gì , mà còn thiếu hụt nặng thêm.

Năm nầy tui dứt khoát không nghĩ đến tiền ($$$$) nữa.
Lần này chơi bạo, sẽ lập 1 mâm trái cây sau đây để cúng:
Măng Cụt - Vú Sữa- Trái Vải- Sầu Riêng.
Kệ mẹ , nghèo thì nghèo, ít ra cũng được : 

Măn Vú Giải Sầu ! 

Sunday, January 19, 2014

Buồn ...!



Tôi đã chán những nỗi buồn không dấu chấm
Bên góc hiên đời thả trắng thời gian
Chữ và vần theo mây lưu lạc
Gió cuốn đi về không biết về đâu

Em có bao giờ như tôi hồn lẫn xác
Phó mặc hư vô theo dòng chảy xa nguồn
Đố em chứ chữ buồn bao nhiêu nét ?
Để màu thơ tôi ghép lại những mùa thương

Tôi mất hút phía chân trời hạ cũ
Loay hoay tìm một chút gió mùa thu
Hạ không có thu dường như biến mất
Tôi chẳng là tôi biến thể giọt sương mù

Chiều trống rỗng mà đêm về nặng quá
Sợi tóc suy tư chờ bạc tuổi mây hồng
Tôi co rút vào đêm nghe tâm sự
Lời của rừng than oán với hư không...!




http://dl7.glitter-graphics.net/pub/729/729747d8za2kbusq.gif http://dl7.glitter-graphics.net/pub/729/729747d8za2kbusq.gif http://dl7.glitter-graphics.net/pub/729/729747d8za2kbusq.gif


Thursday, January 2, 2014

Chiếc lá tre



Đêm nay chiếc lá tre già được ngủ giấc ngủ cuối cùng trên cành tre, sáng sớm mai nó sẽ rụng khỏi cành để trở về với cát bụi. Nó phải rụng không phải vì nó chết hay không còn đủ sức bám trên cành mà nó đã trở nên xa lạ với những chiếc lá bạn đồng hành bằng màu nâu xám của nó.

Từ khi đông bắt đầu sang nó đã thấy lo sợ khi nhìn thân mình đã chuyển sang màu vàng, nó cố gắng gượng, im lặng, nín thở để giữ mình, mỗi khi có những cơn gió đi qua, những chiếc lá non khác vi vu chào đón nhưng nó thì không vì nó sợ một niềm vui quá trớn sẽ làm cho nó lìa khỏi cành. Và cuối cùng nỗi lo sợ của nó cũng đã đến khi chiều nay gốc tre già trở mình răng rắc báo hiệu cho nó biết đêm nay là đêm cuối cùng của cuộc đời nó trên cành tre. Sáng sớm mai khi bình minh vừa ló dạng cũng là lúc nó sẽ rời xa vĩnh viễn.


Cả đêm chiếc lá tre già không hề chợp mắt, nó không dám ngủ mà nằm im cảm nhận hơi ấm từ cành tre chuyền sang nó, giờ phút thiêng liêng quý báu này sao trước kia khi còn là chiếc lá xanh non nó không hề cảm thấy, có phải khi biết mình sắp mất đi thứ gì đó rồi mới thấy hối tiếc không. Rồi bình minh cũng xuất hiện, những tia nắng ban mai lấp lánh chiếu thẳng vào chiếc lá tre, nó nghe như có một sức mạnh vô hình nào đó làm nó rụng rời, một âm thanh vỡ vụn lan ra từ cuống lá, nó chao đảo và rơi. Lúc đó một cơn gió nhẹ vô tình thoáng qua đưa chiếc lá tre theo cùng, thật kỳ lạ, mình không rơi xuống đất, mình không bị chôn vùi  dưới gốc tre già như những chiếc lá tre khác, mình đang bay và nó bay thật. Cơn gió đưa nó bay hết nơi này tới nơi khác, chiếc lá tre đã vui trở lại, nó không tự đặt dấu chấm hết vào cuộc đời mình như khi nó chuẩn bị lìa khỏi cành nữa. Nó vô tư bay theo gió,hãnh diện như tự nó bay được vậy. Một lúc sau khi đang bay qua đường làng nó gặp một đám cưới, cô dâu mặc đồ rất đẹp đang đi bên cạnh chú rể, trông họ rất hạnh phúc, chiếc lá tre ngạc nhiên hết cỡ, nó chưa bao giờ thấy cô dâu nào xinh đẹp như vậy vì hồi đó giờ có cô dâu nào chịu đi ra chỗ bụi tre nơi nó sống để cho nó nhìn thấy đâu. Nó kêu lên, ôi cô dâu đẹp quá, vừa kêu xong nó bay lên ngay áo cô dâu, nó nghĩ khi đậu trên đó nó cũng đẹp như thế. Niềm hãnh diện của nó chưa được 5 giây, khi chú rể vừa trông thấy nó đã vội vàng gạt phắt một cái và phủi phủi lên áo cô dâu liên tục, miệng thì thầm, rác làm dơ áo em nè. Rác, mình là rác ư, là những thứ người ta bỏ đi, là những đồ phế thải người ta thường chở từng xe và dồn vô một bãi hôi thối mà ai đi ngang cũng phải đưa tay bịt mũi lại sao. Nó khóc mặc cho những vụn lá rơi rơi theo gió.....


Hành trình của nó và gió vẫn tiếp tục, tình cờ nó bay ngang qua một căn nhà nhỏ, phía trước có đứa bé đang ngồi xe đi, bé chơi một mình, hai cánh tay bé nhỏ xíu vẫy vẫy như đang kêu nó, tự nhiên nhìn thấy đứa bé nó hết buồn và quên luôn chuyện lúc nãy, nó sà vô ngay trước mặt em bé, nó định sẽ chơi với bé cho bé đỡ buồn, không ngờ khi vừa thấy nó, đứa bé đưa tay chộp lấy và cho luôn vô miệng nhai, đứa bé sặc và khóc thét lên, mẹ bé chạy ra dỗ bé và lôi từ miệng bé ra một chiếc lá tre và vứt nó xuống đất. Ba bé trong nhà hỏi vọng ra sao con khóc, mẹ bé trả lời con ăn phải rác. Chiếc lá tre nằm yên bất động dưới đất, nó chưa kịp tỉnh từ khi đứa bé chộp lấy nó và nhai, nó chỉ nhận ra mình đang nằm dưới đất khi mẹ bé kêu nó là rác. Mình là rác thật rồi, không sai được, mình là đồ bỏ đi, tại sao từ một chiếc lá mình có thể thành rác được, sao mình ra nông nổi này, những ngày còn xinh tươi trên ngọn tre xanh vui đùa cùng làn gió đi đâu, nghĩ tới đó nó lại khóc. Nếu sáng nay nó chịu yên phận rơi xuống cội tre già thì có lẽ nó còn thêm vài giấc ngủ đông trước khi tan vào đất, trách nó đã mơ đi xa hay trách cơn gió vô tình đưa nó đi.


Chiều nay một chiều đông, tôi ngồi gom những chiếc lá khô lại và đốt, tôi muốn chúng không phải đau đớn khi người ta gọi chúng là rác rưởi, là đồ bỏ đi, tôi muốn chúng là tro, mặc dù chúng cũng phải hi sinh thân mình nhưng cái chúng đánh đổi là sự sống cho những ước mơ khác mà chúng không có được. Tôi cầm chiếc lá còn sót lại trên tay, tại sao rác lại là cuối cùng của một chiếc lá non ?

(st)