Ta đã quen
chữ nghĩa lạc loài
Lời mưa đá gõ đều trên lá
Giấc mơ quen bây giờ xa lạ
Tự thuở nào thơ đã đi hoang
Không như ai kẻ đưa người đón
Không như người dù nắng dù mưa
Thơ nâng niu cành vàng lá ngọc
Thơ nối vần từ thuở rất xưa
Trái tim ta rẽ bên lề trái
Thơ bơ vơ ngồi bẹp góc đường
Phố người ta phố tím vấn vương
Phố tôi gió bay vèo trăm ngã
Ta và thơ nỗi buồn khó tả
Vượt qua đồi qua núi mù sương
Như dường quen bạn bè mặt lạ
Gói ghém tình vào chữ thân thương
Đứng một mình khi cười khi khóc
Vẫn bài thơ lăn lóc với đời
Ta đã quen bốn mùa vời vợi
Bóng độc hành quẩy gói tình thơ
Dec. 11/2012
-------0O0-------
Lời bình của Hưong Nam ( người bạn Yahoo blog)
Khi
anh nói thơ và anh là chỉ có anh thôi...còn túi thơ anh mang trên lưng
thì không kể...là người... vậy nên anh Độc hành ?! Hihi, cũng giống như
ông Bùi Giáng một thuở lang thang nay đây mai đó với gió bụi và nắng
mưa...nhưng thu gom thơ đầy cả 2 túi và toàn thơ là thơ để lại cho đời
sau, còn thuở ông ấy đang đi lang thang thì người ta gọi ông ấy là...ông
khùng !Lại như ông Tản Đà...lúc hết tiền chi tiêu ra chợ gà Sài Gòn
ngồi xem bói mong kiếm vài đồng tiền lẻ...cho đỡ cái bụng...Người qua
lại nhìn nói với nhau:Ông này nói nhảm, (vì tính ông Khắc Hiếu là hay
nói) chứ đâu biết đó là Trích Tiên có đến mấy Khối tình va mấy kho
chữ...một thời người ta muốn theo thọ giáo với ông phải chờ đến 3 ngày
cũng chưa được gặp mặt !
Vậy nên cái Người thơ đôi khi phải lang
thang , lếch thếch...nơi đầu đường xó chợ...và thơ cũng chịu cảnh lang
thang theo chủ của nó thôi và cười khóc...và lăn lóc...và gió mưa...và
bụi bậm !Hihi, nhưng có điều này ngẩm lại thấy đúng nhiều hơn sai là:
xưa nay thơ lăn lóc, thơ của chốn bụi bậm...lại có sức sống và lan toả
tốt hơn thơ ở nơi lầu hồng gác tía..., thơ của mấy anh hàn sĩ hay của
mấy bậc ẩn sĩ...thì thường người ta thấy thích hơn là thơ của mấy vị vua
quan ?Hãy xem ông Lý Bạch lúc cuối đờii áo tơi, khố rách...nhưng nghe
nói thơ của ông Lý vừa làm ra thì từ vua đến thứ dân ai ai cũng muốn
được đọc !Haha, thành ra thơ hay không chọn quần áo, nhà cửa của người
mà phát lộ mà bám theo...Thành ra thơ đúng là thơ...là rất thanh liêm ,
rất chính trực...và rất tao nhã bởi thế cho cho nên xưa nay thơ rất được
quý trọng và có lẽ vẫn mãi còn được quý trọng là nhờ thế !
Và thế
cho nên anh cứ Độc hành cùng thơ đi nhé, và dù ta có qua bao góc phố,
bao con đường và dù có ngồi ở bao kẽ chợ...thì thơ của ta cũng vẫn là
thơ !Thơ sẽ không phụ
lòng người làm ra thơ và không cần biết mặt,
biết nhân thân của người làm ra nó...Và vì thế xưa nay thơ vẫn là thơ
phải không anh ?
Chà, đi thăm mấy nhà mới của nhiều người thấy là lạ,
không biết rồi mai mốt, biết mình có còn được viết những lời vui này
nữa không ?
Chúc anh ngày nghỉ vui nhiều nhé !
-----------
Trả lời của SN
Quả
thật tôi rất khâm phục tài bình và nhận xét của anh , nếu ko là người
có kiến thức sâu rộng thì ko thể nào viết ra những lời như thế và đã làm
tôi có lúc phải ngỡ ngàng khi có người bạn tuy chưa từng gặp mà như đã
hiểu được lòng mình từ lâu lắm ! Chằng biết nói gì hon , bài thơ này xin
gửi tặng anh , người bạn quý , cho dù mai này có lưu lạc phương trời
nào , ta vẫn luôn nhớ về nhau anh nhé .
DUYÊN
Tôi bạn hai phương trời
Tình cờ một bài thơ
Hướng về nhau chung lối
Bên dòng đời hững hờ
.
Chữ duyên ai khéo buộc
Chữ tình méo vuông tròn
Làm sao tôi biết được
Đường đi khó núi non
.
Vẫn nơi này ghép chữ
Vẫn bên trời cô đơn
Vẫn đôi khi lòng ấm
Vẫn còn một linh hồn
.
Sợi dây tơ mong manh
Mỗi lần gió qua mành
Bóng tìm thơ tri kỷ
Tôi tô đậm màu xanh
.
Màu tình thương hy vọng
Cũng đôi lúc cuồng ngông
Sắc thái màu nhân loại
Tôi tô đậm chữ lòng
.
Dù xa khi hờn giận
Lúc gần nụ nở hoa
Tặng bài thơ làm quà
Âu cũng là thiên duyên
SN